.

Bo bo - Bài học từ chiếc xe đạp




Chớp mắt nàng đã học xong học kỳ 1 của năm lớp 1 và hôm nay là ngày có kết quả thi học kỳ 1 của nàng!

Thật đáng mừng khi kết quả học tập của nàng khá tốt với thành tích học tập đầu tiên trong đời là: "xuất sắc". Thật sự thành tích này vượt ngoài kỳ vọng đối với nàng; Bởi vì phương châm đi học của nàng đã được quyết định là: không chạy trường, không nhồi nhét ép học thêm, học kèm... và "học ít thôi, chơi là chính" ^!^




Nàng rất thích đi học vì ở lớp vui, có nhiều bạn bè. Ngoại trừ thành tích học tập "kha khá", nàng còn tình nguyện tham gia nhiều hoạt động, phong trào ở trường... Vậy là bước khởi đầu đoạn đường đi học của nàng đã tạm ổn! heh









Bài học từ chiếc xe đạp!

Ngày ấy, tôi có một niềm say mê đặc biệt với chiếc xe đạp (có lẽ đối với mọi đứa bé thì chiếc xe đạp luôn có một sức hút lớn lao). Đó là năm tôi được chín tuổi, nhìn chiếc xe đạp cũ dựng ở góc nhà, tôi thèm thuồng ao ước một ngày mình sẽ đạp nó chạy vòng quanh xóm.

Một buổi chiều, tôi dắt chiếc xe đạp cũ ra con đường nhỏ trước nhà và tập đi. Chiếc xe đạp cao vì vốn dành cho người lớn nên tôi buộc phải ngồi dưới sườn. Ban đầu, tôi choãi cả hai chân xuống đất để giữ thăng bằng và đưa chiếc xe nhích về phía trước. Ít hôm sau, khi đã dần quen thì tôi bèn đặt một chân lên bàn đạp rồi nhấn từng chút một. Cứ như thế, mỗi buổi chiều tôi lại vật lộn cùng chiếc xe đạp. Dần dần, tôi đã có thể đạp trọn được một vòng xe, rồi hai vòng, ba vòng… Tuy đoạn đường mà chiếc xe đạp đi được rất ngắn nhưng khi ngoái nhìn lại, tôi vui khôn tả.

Một buổi chiều, tôi lại mang xe ra tập như mọi ngày. Hôm đó, tôi có cảm giác như mình đã hoàn toàn điều khiển được nó. Quá phấn khích, tôi nhấn mạnh bàn đạp mà không để ý mình đang trên đầu một con dốc nhỏ. Chiếc xe lao nhanh làm tôi hoảng và mặc dù dùng cả hai chân cà xuống đất nhưng tốc độ của nó vẫn không giảm. Thoáng cái, cả tôi và xe đã nằm giữa một bụi rậm lớn ở bên đường. Đau quá, tôi cứ thế ngồi giữa bụi rậm mà khóc. Được một lúc thì ba tôi đi làm về ngang. Nghe tiếng tôi khóc, ông cúi nhìn vào và hiểu ra mọi chuyện.

Sau khi lôi chiếc xe đạp và kéo tôi ra khỏi bụi rậm, ông nhẹ nhàng xem xét vết trầy xước ở tay chân tôi rồi khẽ bảo: “Muốn đi được xe đạp thì phải bị ngã đau con ạ. Chỉ ít hôm nữa thôi là con có thể chở ba đi làm được rồi đấy”. Ý nghĩ mình có thể đạp xe chở ba đi làm khiến cho tôi vui trở lại nên vội nhanh nhẩu chùi nước mắt. Quả nhiên, sau đó ít hôm, tôi đã có thể chạy xe đạp vòng quanh trong xóm, gặp đứa bạn nào tôi cũng khoe: “Xem này, tao biết đi xe đạp rồi”.

Lớn lên, tôi xa nhà và gặp phải không ít những va vấp từ cuộc sống, nhiều khi không tránh khỏi những chán nản. Một lần khi tôi tâm sự cùng ba thì ông bỗng hỏi: “Con còn nhớ khi con tập đi xe đạp không?”. Tôi ngạc nhiên: “Con nhớ chứ, nhưng sao ba lại hỏi con như vậy?”. Ông chậm rãi: “Chắc con vẫn nhớ những lần con bị ngã vì tập đi xe đạp chứ? Ở đời nhiều khi cũng như vậy đó con ạ. Để đi đến cái đích nào đó thì phải qua đôi lần vấp ngã. Quan trọng là con cần phải biết đứng lên, nhìn nhận mục tiêu tốt đẹp của mình mà kiên trì. Con cứ xem như đó là những thử thách để con rèn luyện sự vững vàng và trưởng thành hơn”.

Những lời của ba làm cho tôi thật sự bất ngờ. Phải bị ngã trước khi đi được xe đạp - chẳng phải nhiều điều trong cuộc sống cũng như vậy hay sao? Một triết lý thật giản đơn mà không phải ai cũng hiểu. Từ đó, “bài học” này đã giúp cho tôi thăng bằng hơn khi đối mặt với các vấn đề. Ít nhất, nó nhắc tôi đừng vội từ bỏ điều gì khi bất ngờ gặp phải những va vấp

THANH PHÚC









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ghi chú:
Để post hình sử dụng thẻ: [img] ...Link hình... [/img]
Để post phim từ youtube sử dụng thẻ: [youtube] ...Link phim... [/youtube]
Để post nhạc từ nhaccuatoi sử dụng thẻ: [nct]...Link nhạc...[/nct]